Không bao giờ nằm xuống nữa. Là giữ hệ 7 luân xa thông thiên thấu địa.
---
Bức ảnh ám ảnh này từ cuối thế kỷ 19 ghi lại hình ảnh một khổ hạnh Ấn Độ, người đã dành trọn đời mình cho một trong những lời nguyện cực đoan nhất từng được ghi chép — lời nguyện không bao giờ nằm xuống nữa.
Để giữ trọn lời nguyện ấy, ông mang một khung kim loại cứng bao quanh phần thân trên, như một lời nhắc nhở thường trực rằng sự nghỉ ngơi là một xa xỉ mà ông đã chọn từ bỏ. Đây là một phần của truyền thống tapasya cổ xưa, nơi một số đạo sĩ Hindu (sadhus) và fakir theo đuổi đau đớn, sự chịu đựng và sự từ bỏ hoàn toàn như con đường dẫn đến sự siêu thoát tinh thần.
Các nhiếp ảnh gia thời thuộc địa từng ghi lại hình ảnh những con người như ông, những người dành cả đêm đứng ngủ hoặc tựa mình khi ngủ, cơ thể dần thích nghi qua nhiều năm rèn luyện. Có người giữ cánh tay giơ lên đến khi teo lại, có người đứng suốt hàng nghìn ngày, và nhiều người dùng những cấu trúc bằng gỗ hoặc kim loại tinh vi để ngăn cơ thể họ chìm vào bất kỳ sự thoải mái nào. Với họ, sự chịu đựng không phải là hình phạt — mà là cánh cửa dẫn đến sự siêu việt.
Khung kim loại của người đàn ông này kể về một ý chí sắt đá: một cuộc đời tước bỏ mọi dễ chịu, dành trọn cho việc phá vỡ sự bám chấp vào thế giới vật chất. Không đám đông. Không tán thưởng. Không danh tiếng. Chỉ là một con người đẩy giới hạn của thân xác và niềm tin đến mức gần như không thể tưởng tượng nổi ngày nay.
Lịch sử thường khiến chúng ta kinh ngạc — không phải bằng bạo lực, mà bằng những cực hạn khó tin mà con người từng chấp nhận vì lòng sùng tín.
KTNN







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét