Luật Gia. Hoàng Quốc Huy, Đại Sư Phong Thủy. Hoàng Quốc Huy, Huang Guohui, Liz Quiehui

Blog

Vĩnh biệt Tài tử Thương Tín

 Nam diễn viên kỳ cựu nổi tiếng Việt Nam từ những năm 1980-1990 .. tài năng, đẹp trai và đa tình ! Sự nghiệp nghệ thuật thứ 7 của anh rất rực rỡ.. 

Cũng hữu duyên lúc làm việc tại Sài Gòn - Miền Tây đã được hàn huyên với anh tại quán nhậu bên chân Cầu Sài Gòn vui vẻ .. anh kể chuyện xưa nghe lâm li lắm luôn ! Giọng ấm, chầm chậm, rõ ràng với nhiều cung bậc cảm xúc bềnh bồng thật hay… Âu cũng là đẳng cấp thượng thừa của ngôi sao điện ảnh, kể chuyện về mình lắng đọng ở những trích đoạn bộ phim cuộc đời anh.. thời gian thấm thoát thoi đưa và ai cũng đến lúc từ giã cuộc đời. 



Anh đã chống chọi với tuổi già, với bệnh tật.. với muôn trùng nghịch cảnh đáng thương, đáng quý.. ý chí can trường vượt lên, dẫu không còn là đỉnh cao cửu đỉnh, Anh vẫn cố gắng, nổ lực vượt nổi cơ hàn sống cho hết tuổi Trời .. !

Thế hệ 7x của mọi người dân Việt Nam như tôi, hình như không ai không từng biết Anh qua các bộ phim điện ảnh: VÁN BÀI LẬT NGỬA (1982-1987)- thiếu tá Vọng ; BIỆT ĐỘNG SÀI GÒN (1986)- Sáu Tâm;… cuộc đời Anh đã đóng trên 200 bộ phim.. một con số đã nói lên tài hoa hiếm có của một diễn viên điện ảnh. 


Hôm nay,  anh đã về cõi người Trời . “ SINH LY TỬ BIỆT “. Viễn biệt Anh : BÙI THƯƠNG TÍN ( 1956 ) nam diễn viên điện ảnh xuất sắc !  


Cầu nguyện hương hồn Anh: Vãng sanh miền cực lạc.. 🙏🙏🙏 A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏


Anh mất đi hào quang ánh bẽ bàng 

Mỏi cánh vạc hoang tàn đời đoạn cuối 

Thương anh lắm tuổi già nua lầm lũi

Một tài năng hờn tủi đẫm âu sầu 🥲.


Kiệt Phan, 12/12/2025

Share:

TẠI SAO TH/I TH/Ể CỦA TỪ HI THÁI HẬU KHÔNG BỊ PHÂN HỦY SUỐT 20 NĂM?

 Từ Hi Thái hậu là một trong những người phụ nữ quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc. Bà là mẹ của Hoàng đế Đồng Trị.



Vào ngày 15/11/1908, bà qua đời ở điện Nghi Loan. Thế nhưng sau khi mất, th/i th/ể bà không được ch/ôn c/ất luôn. Tận một năm sau, tới tháng 11/1909, triều đình nhà Thanh mới tiến hành t/ang l/ễ cho Từ Hi Thái hậu.


Một trong những nguyên nhân đó là, dù l/ăng m/ộ của bà đã hoàn thiện nhưng Thái hậu cho rằng công trình chưa đủ sang trọng. Năm 1895, bà yêu cầu phá bỏ để xây dựng lại. Khi so sánh, quy mô phần l/ăng m/ộ của Thái hậu được thiết kế xa hoa hơn nhiều so với lăng của Hoàng đế Quang Tự. Bởi vậy, vào thời điểm Thái hậu qua đời, l/ăng m/ộ vẫn chưa xây xong nên việc chôn cất phải tạm hoãn.


Lý do thứ hai, Từ Hi Thái hậu qua đời chỉ một ngày sau khi Hoàng đế Quang Tự b/ăng h/à. Dù không có quyền lực trong tay nhưng Quang Tự vẫn là Hoàng đế.


Theo quy định của nhà Thanh, tang lễ Hoàng đế phải được tổ chức trước Thái hậu. Sau đó, triều đình phải chờ tới ngày 9/11/1909 mới là ngày tốt để tiến hành.


Thái hậu được a/n t/áng ở lăng Thanh Đông, cách Tử Cấm Thành hơn 100km. Tuy nhiên, vào tháng 7/1928, vụ tr/ộm m/ộ khét tiếng trong lịch sử hiện đại đã diễn ra.


Đứng đầu là Tôn Điện Anh cầm toán quân xâm phạm lăng Thanh Đông. Tại đây, y cùng đồng bọn đã vào l/ăng m/ộ của Từ Hi Thái hậu, cậy nắp q/uan t/ài và đ/ánh c/ắp rất nhiều báu vật quý giá bên trong.


Theo tài liệu cổ ghi chép, khi mở nắp q/uan t/ài, tất cả rất ngạc nhiên khi chứng kiến th/i th/ể của Thái hậu như đang nằm ngủ, không có dấu hiệu phân hủy.


Trong cuốn “Tôn Điện Anh Đông lăng đạo bảo” có đoạn mô tả về th/i th/ể của Thái hậu Từ Hi. Nội dung viết về việc miệng của Thái hậu có ngậm một viên dạ minh châu chia thành 2 nửa, ghép thành hình cầu. Khi ghép lại, viên dạ minh châu phát ra ánh sáng màu xanh lục.


Từ đó, có những lời đồn đại rằng, viên dạ minh châu là bí quyết giúp bảo vệ th/i th/ể của Thái hậu. Gương mặt bà khi tiếp xúc với không khí bên ngoài bắt đầu đen lại.


Một trong những món vật đáng nghiên cứu nhất là viên dạ minh châu cuối cùng bị Tôn Điện Anh đ/ánh c/ắp, nên lời đồn chưa được kiểm chứng.


Tuy nhiên, giới khảo cổ chú ý tới chi tiết, th/i th/ể của Thái hậu khi tiếp xúc với không khí mới bị oxy hóa. Điều này có nghĩa, x/ác của Từ Hi có bị phân hủy, nhưng nhờ q/uan t/ài bịt kín đã hạn chế quá trình này. Từ đây, các chuyên gia đặt câu hỏi về loại q/uan t/ài đặc biệt nơi đặt th/i th/ể của bà.


Theo các ghi chép cổ, loại gỗ làm q/uan t/ài không phải là thứ gỗ thường. Đây là gỗ Kim Tơ Nam Mộc đặc biệt quý hiếm. Gỗ rất rắn chắc, có mùi thơm với đặc điểm để bao lâu cũng không bị mục nát, biến dạng.


Ngoài ra, để làm q/uan t/ài phục vụ cho Thái hậu, thợ thủ công còn quét 49 lớp sơn dầu bên ngoài. Lớp ngoài cùng được quét một lớp sơn thếp vàng.


Tiếp đó, bên trong q/uan t/ài có lót 13 lớp vải. Mỗi lớp lót lại làm thủ công với độ tinh xảo cao. Có thể thấy, đây là một trong những món vật đắt giá đưa Thái hậu về “bên kia thế giới”.


Chính cỗ q/uan t/ài đặc biệt này giúp ngăn cách không khí với th/i th/ể của Từ Hi. Nhưng giới chuyên môn tiếp tục đặt câu hỏi. Phải chăng cỗ q/uan t/ài bịt kín giúp th/i th/ể không bị phân hủy sau khoảng 20 năm?


Sử sách trong cung từng ghi lại, vào ngày thứ hai sau sinh nhật tuổi 74, Từ Hi Thái hậu mắc chứng kiết lị nặng, thậm chí có ngày đi ngoài ra máu. Một tuần sau, bà gầy rộc dù được thái y trong cung hết lòng chạy chữa. Và chỉ 7 ngày sau đó, Thái Hậu đã từ trần.


Vi khuẩn trong ruột và dạ dày là nguyên nhân khiến các x/ác ch/ết bị phân hủy. Nhưng trận kiết lị này khiến vi khuẩn trong ruột và dạ dày Thái hậu giảm mạnh. Cùng yếu tố cỗ q/uan t/ài đóng kín, không tiếp xúc với không khí bên ngoài được cho là những nguyên nhân quan trọng khiến th/i th/ể chưa phân hủy sau 20 năm.


Cre: Huy Hoàng/Báo Dân trí

Share:

Tục lệ cổ xưa của Nhật Bản có tên là Yobai (夜這い), thường được gọi sai là "ebai"

 Tục lệ cổ xưa của Nhật Bản có tên là Yobai (夜這い), thường được gọi sai là "ebai", là một hình thức mai mối/tán tỉnh lén lút, nơi một chàng trai sẽ lẻn vào phòng một cô gái chưa chồng vào ban đêm để tỏ tình hoặc có quan hệ thân mật, và cô gái có quyền chấp nhận hay từ chối; đây là một nét văn hóa độc đáo phản ánh sự cân bằng giữa tình cảm cá nhân và nghĩa vụ xã hội thời xưa



Tục lệ "ebai" cổ xưa là một phong tục văn hóa ít được biết đến nhưng vô cùng hấp dẫn. Mặc dù thuật ngữ này không được sử dụng rộng rãi trong các tài liệu lịch sử chính thống, người ta tin rằng nó đề cập đến một hình thức nghi lễ hoặc cúng dường cụ thể, thường gắn liền với phong tục Thần đạo. Những phong tục này gắn bó mật thiết với việc tôn thờ kami (thần linh) và nhằm thể hiện sự kính trọng, cầu xin phước lành hoặc bày tỏ lòng biết ơn.


 Bản chất chính xác của ebai thay đổi theo vùng miền và thời đại, phản ánh tính chất địa phương hóa và sự phát triển của đời sống tâm linh Nhật Bản. Những truyền thống như vậy làm nổi bật những cách thức phức tạp mà các cộng đồng kết nối với thần thánh thông qua các hành động và lễ vật mang tính biểu tượng.

Share:

CHỨNG T.R.Ầ.M C.Ả.M SAU SINH BIẾN MỘT NGƯỜI MẸ TRỞ THÀNH KẺ S.Á.T H.Ạ.I CHÍNH 5 ĐỨA CON CỦA MÌNH

 

Ngày 20/6/2001, vào một buổi sáng tưởng như bình yên tại Houston, Texas, Andrea Yates, người mẹ của 5 đứa trẻ đã khiến cả nước Mỹ rúng động chỉ bằng một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Cô gọi cho chồng và nói một câu duy nhất: “Anh cần về nhà ngay.” Không ai có thể ngờ rằng phía sau lời nói ấy là một thảm kịch quá mức tưởng tượng.



Khi chồng cô trở về, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy là xe cứu thương và cảnh sát vây quanh ngôi nhà. Andrea đã tự gọi 911, mở cửa cho họ vào và lạnh lùng thừa nhận: “Tôi đã g.i.ế.t các con tôi.”


Bên trong căn nhà nhỏ, bốn đứa trẻ được đặt ngay ngắn trong phòng ngủ, cơ thể ướt sũng, đôi mắt vẫn mở như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đứa lớn nhất là Noah 7 tuổi được tìm thấy trong bồn tắm, ngập trong làn nước đục lạnh lẽo. Tất cả bọn trẻ đã lần lượt bị Andrea dìm c.h.ế.t.


Điều khiến vụ án này trở nên ám ảnh hơn là việc Andrea Yates vốn đang vật lộn với t.r.ầ.m c.ả.m sau sinh nghiêm trọng, thậm chí đã có dấu hiệu loạn thần sau sinh – một tình trạng hiếm gặp nhưng cực kỳ nguy hiểm. Cô từng được bác sĩ cảnh báo không nên tiếp tục mang thai vì nguy cơ bệnh nặng hơn, nhưng cảnh báo đó không được đặt đúng mức nghiêm trọng.

Share:

VỤ MẤT TÍCH BÍ ẨN CỦA GIA ĐÌNH JAMISON (2009)

 Vụ mất tích của gia đình Jamison tại Oklahoma luôn nằm trong danh sách những hồ sơ bí ẩn nhất nước Mỹ bởi hàng loạt chi tiết khó hiểu bao quanh nó. Tháng 10/2009, Bobby Dale Jamison, vợ là Sherilynn và con gái nhỏ Madyson rời khỏi nhà để xem một mảnh đất hẻo lánh gần Red Oak. Từ thời điểm chiếc xe bán tải của họ được tìm thấy bị bỏ lại trên một con đường núi, mọi manh mối dường như chìm vào im lặng. 



Điều khiến các nhà điều tra rối trí chính là đồ đạc có giá trị như ví, điện thoại, GPS và hơn 30.000 USD tiền mặt vẫn nằm nguyên trên xe. Cả chú chó của gia đình cũng bị bỏ lại trong tình trạng kiệt sức, cho thấy họ rời khỏi xe một cách đột ngột và không có kế hoạch. Không có dấu vết vật lộn, không có máu, cũng không hề có dấu giày dẫn vào rừng – như thể gia đình ba người bốc hơi giữa không trung. 


Đến năm 2013, h.à.i c.ố.t của họ được phát hiện cách đó chỉ vài cây số nhưng quá muộn để xác định nguyên nhân t.ử vo.ng. Từ án mạng, tai nạn, mâu thuẫn cá nhân đến cả yếu tố tâm linh đều được đưa vào danh sách nghi vấn, nhưng không giả thuyết nào đủ sức thuyết phục. Càng tìm hiểu, người ta càng thấy mọi chi tiết đều mâu thuẫn và không có logic rõ ràng. Có lẽ chính sự kết hợp giữa hiện trường bất thường, sự biến mất không dấu vết và kết thúc bỏ ngỏ đã khiến vụ án Jamison trở thành nỗi ám ảnh kéo dài hơn một thập kỷ, là một bí ẩn mà cho đến hôm nay, cả công chúng và giới điều tra vẫn chưa thể giải mã.

Share:

Từ ngày mai, đưa người bị tai nạn giao thông đi cấp cứu chính thức được hỗ trợ đến 5 triệu đồng

 PLO)- Quỹ giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ không thay thế trách nhiệm bồi thường của người gây tai nạn nhưng đóng vai trò quan trọng trong việc giảm gánh nặng tài chính ban đầu cho nạn nhân.

Đưa người bị tai nạn giao thông đi cấp cứu có thể được hỗ trợ đến 5 triệu đồng là một trong những quy định chính thức có hiệu lực từ 15-12.

Đưa người bị tai nạn giao thông đi cấp cứu có thể được hỗ trợ đến 5 triệu đồng

Đây là chính sách nổi bật được nêu tại Nghị định 279/2025 quy định về thành lập, nguồn tài chính hình thành, quản lý, hoạt động chi, sử dụng Quỹ giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ, có hiệu lực từ ngày 15-12-2025.

Quỹ giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ, có hiệu lực từ ngày mai (15-12-2025). Ảnh: PHẠM HẢI

Theo đó, mức chi cho các nội dung quy định tại Điều 11 Nghị định 279/2025, thực hiện như sau:

  • Căn cứ tỷ lệ tổn thương, mức chi hỗ trợ cho nạn nhân bị thương do tai nạn giao thông đường bộ gây ra với tỷ lệ tổn thương trên 31% đến dưới 81%; gia đình có nạn nhân tử vong do tai nạn giao thông đường bộ gây ra đang gặp khó khăn về kinh tế: chi hỗ trợ không quá 20 triệu đồng/vụ việc/gia đình có nạn nhân tử vong; không quá 10 triệu đồng/vụ việc/01 người bị thương.
  • Căn cứ tỷ lệ tổn thương, mức chi hỗ trợ hoạt động hòa nhập cộng đồng và tiếp tục phát triển đối với nạn nhân bị thương do tai nạn giao thông có tỷ lệ tổn thương trên 81%: chi không quá 100 triệu đồng/01 người bị thương/01 lần.
  • Căn cứ vào tính chất nghiêm trọng của vụ tai nạn giao thông, mức hỗ trợ cho tổ chức, cá nhân trực tiếp tham gia giúp đỡ, cứu chữa, đưa người bị tai nạn giao thông đường bộ đi cấp cứu: chi hỗ trợ không quá 10 triệu đồng cho tổ chức/01 vụ việc và không quá 05 triệu đồng cho cá nhân/01 vụ việc.
  • Căn cứ vào quy mô của hoạt động tuyên truyền, mức chi hỗ trợ cho tổ chức, cá nhân trực tiếp tham gia các hoạt động tuyên truyền làm giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ mà không được Nhà nước bảo đảm kinh phí: chi hỗ trợ không quá 10 triệu đồng cho tổ chức/01 vụ việc; không quá 05 triệu đồng cho cá nhân/01 vụ việc.
  • Căn cứ vào quy mô của hoạt động tuyên truyền, mức chi hỗ trợ cho công tác tuyên truyền tổ chức các hoạt động, sự kiện gây Quỹ: chi hỗ trợ không quá 100 triệu đồng cho cơ quan quản lý Quỹ/01 vụ việc.
  • Các mức chi khác theo quy định của pháp luật hiện hành.

Như vậy, từ ngày 15-12-2025, đưa người bị tai nạn giao thông đi cấp cứu có thể được hỗ trợ đến 5 triệu đồng.

Nhằm giảm gánh nặng tài chính ban đầu

Theo Luật sư Đoàn Thị Hồng Linh, Đoàn Luật sư TP.HCM nhận định Nghị định số 279/2025 quy định về thành lập nguồn tài chính hình thành, quản lý, hoạt động chi, sử dụng quỹ giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ chính thức có hiệu lực, đánh dấu bước hoàn thiện quan trọng trong hệ thống chính sách hỗ trợ nạn nhân tai nạn giao thông tại Việt Nam.

Các khoản trong Quỹ giảm thiểu thiệt hại tai nạn giao thông đường bộ nhằm giảm gánh nặng tài chính ban đầu. Ảnh: PHẠM HẢI

“Về bản chất, Nghị định này có giá trị thực tiễn cao, thiết lập một công cụ pháp lý – tài chính giải quyết đáng kể khoảng trống giữa các quy định về bảo hiểm, trách nhiệm bồi thường dân sự và nhu cầu cấp thiết của nạn nhân trong thời điểm ngay sau tai nạn, song cũng đặt ra không ít vấn đề cần lưu ý trong quá trình thực thi nhằm bảo đảm chính sách đi đúng mục tiêu nhân đạo và khả thi trên thực tế”- LS Hồng Linh chia sẻ.

việc lan tỏa văn hóa nhân văn, khuyến khích hành động cứu người và giảm thiểu thiệt hại do tai nạn giao thông. Tuy nhiên, để chính sách đạt hiệu quả cao nhất, việc triển khai cần minh bạch, có hướng dẫn chi tiết về hồ sơ, thủ tục, tiêu chí xác định hành vi cứu giúp, có cơ chế xác minh và hậu kiểm chặt chẽ, có sự phối hợp chặt chẽ giữa cơ quan công an, y tế, bảo hiểm và chính quyền địa phương.

Với sự đồng bộ trong thực thi, nghị định hứa hẹn sẽ tạo chuyển biến tích cực trong ứng xử xã hội, góp phần xây dựng một môi trường giao thông an toàn, nhân văn và trách nhiệm hơn.

Luật sư Đoàn Thị Hồng Linh, Đoàn Luật sư TP.HCM

Share:

50 không giao tiền, 60 không đưa lời, 70 không ở lại, 80 không mời cơm” – Lời dặn tưởng lạ mà cực thấm!

 


Nghe qua tưởng đơn giản, nhưng ẩn sau đó là cả triết lý sống tinh tế của người xưa — vừa nhắc nhở con cháu, vừa dạy người trưởng thành cách sống khôn ngoan và có chừng mực.

“50 không giao tiền”

Tuổi 50, tiền bạc có rồi, kinh nghiệm có rồi — nhưng sức khỏe bắt đầu đi xuống, trách nhiệm lại chất chồng.

Người xưa dặn: đừng liều lĩnh đầu tư, đừng dễ dãi cho vay.

Tiền ở tuổi này không phải để “kiếm thêm”, mà để dưỡng già và giữ bình an.

Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng tuổi già không thể làm lại lần hai.

“60 không đưa lời”

Sang tuổi 60, tính khí con người thay đổi — dễ nhạy cảm, dễ tự ái.

Đừng tranh luận, đừng cố hơn thua với người đã trải đời.

Có những lời tưởng vô hại, lại làm tổn thương người cả đời từng mạnh mẽ.

Đôi khi, im lặng là sự tôn trọng sâu sắc nhất.

“70 không ở lại”

Thất thập cổ lai hy — tuổi 70 là quý hiếm.

Người già sức yếu, ngủ ở đâu cũng cần môi trường quen thuộc.

Không nên để các cụ qua đêm xa nhà, vừa lo sức khỏe, vừa tránh rủi ro không đáng có.

Người xưa dạy vậy, không phải lạnh lùng, mà là cẩn trọng và thương yêu.

“80 không mời cơm”

Tuổi 80 trở đi, cơ thể đã yếu, tiêu hóa kém, ăn uống cần kiêng khem.

Không mời cơm không phải bất kính — mà là tôn trọng thể trạng và sự an toàn của người cao tuổi.

Đến thăm, trò chuyện, nắm tay hỏi thăm còn quý hơn cả mâm cao cỗ đầy.

👉 Bốn điều ấy tưởng chừng khô khan, nhưng thật ra là đỉnh cao của sự hiểu đời.

Sống đến tuổi nào, biết dừng đúng lúc, giữ đúng chừng mực —

Ấy chính là trí tuệ và phúc phần của một đời người. 🌸

Share:

Người Vợ của Bầu Kiên


Đặng Ngọc Lan được ví như đóa hồng của trường Đại học ngoại ngữ. Cô nữ sinh khoa Pháp hồi ấy thu hút hàng trăm ánh nhìn mỗi khi xuất hiện. 




Bà Lan khi xuất hiện dưới danh phận vợ bầu Kiên được giới kinh doanh ví như “bông hoa nghìn tỷ”. 


Tuy nhiên, khi chưa ai biết đến bầu Kiên là ai, nhan sắc của bà Lan đã được khai phá dưới góc máy của nghệ sỹ nhiếp ảnh Mai Nam. Ông đã sử dụng hình ảnh dung dị mà hút hồn của bà Lan để vẽ lên những khuôn hình đặc trưng của người con gái Hà thành thập niên 90 thế kỷ trước. Một nét đẹp rất riêng, rất đằm thắm nhưng nổi bật là sự thanh lịch.


Cho nên, nếu ai đó nói bà Lan trở thành “kiều nữ” từ thời điểm là người của bầu Kiên là sai. Vì khi ông bầu tóc bạc trắng ấy vẫn chưa là gì cả, thì bà Lan đã được cả một bộ phận nghệ sỹ, thiếu nữ, nữ sinh trung học Hà thành ngưỡng mộ.


Vẻ đẹp ấy chỉ được tôn thêm lên chứ chưa bao giờ mất đi hoặc “phụ thuộc”.


Bà Lan đến với bầu Kiên không phải mối tình sét đánh, cũng chẳng phải “ch/ết ngay” từ lần gặp đầu tiên. Thiên hạ đồn, bầu Kiên hồi cưa cẩm còn phải cạnh tranh với hàng chục anh hào khao khát làm đủ thứ chỉ để mua chuộc nụ cười mỹ nhân. 



Bất lợi nhãn tiền của bầu Kiên là ngoại hình. Ông bầu “vai ba tấc rộng, thân tròn mét 5” ấy không có vẻ ngoài hào nhoáng như các thí sinh khác. Tóc bạc, mắt sắc, tay ngắn, chân… đủ dùng, bầu Kiên khiến người đối diện phì cười vì cái thân hình ngũ đoản của mình. Bà Lan đôi lần gặp gỡ chắc cũng dửng dưng như chả quen biết bao giờ.


Nhưng bầu Kiên đến với bà Lan bằng sự kiên trì của thợ kim hoàn, kèm theo đó là một trí tuệ khó lẫn lộn. Ông lần lượt đánh bật các ứng cử viên ong bướm khác bằng đầu óc của mình.


Bà Lan lâu dần cảm được tấm chân tình ấy và bắt đầu khép mình vào một tình yêu mà sau này, bầu Kiên có lần hiếm hoi thổ lộ là “cuộc gặp gỡ quan trọng nhất đời ông”.


Cô hoa khôi trường Đại học ngoại ngữ năm nào trở thành phu nhân của bầu Kiên và cho đến giờ, bóng hồng ấy vẫn là người phụ nữ duy nhất được ông bầu có ngoại hình tựa tựa Châu Bá Thông của Thần Điêu Đại Hiệp tôn thờ.


Trong giây phút “nguy kịch” ở phiên tòa cuối, bầu Kiên vẫn gắng gượng nhắc đến vợ như một người đặc biệt nhất của đời mình. 


Bà Lan hôm ấy đã khóc, khóc trước đám đông. Điều này được coi là bất thường vì chưa bao giờ, người ta thấy bà Lan yếu đuối đến rơi lệ.


Nhiều câu chuyện trong thiên hạ: Khi một đại gia nào đó ngã ngựa, thì người ta nghĩ ngay đến việc chạy trốn của người đàn bà phía sau. Hoặc giả, vì quá đau đớn, người đàn bà ấy sẽ chìm vào bóng tối quên lãng.


Nhưng có lẽ, bà Lan là một ngoại lệ. Người phụ nữ ba con ấy đã phải trải qua chuỗi ngày khủng khiếp nhất. Từ việc một người chỉ biết lo việc nhà và để mắt đến con cái, bà Lan phải cáng đáng mọi thứ dang dở từ chồng.


Có thời điểm, bà Lan ngày nào cũng lên gân, lên cốt, gồng mình để giải quyết những công việc mà có nằm mơ, bà cũng chưa hình dung nổi một ngày nào đó, chính bà sẽ đích thân làm… diễn viên chính.


Cuộc sống của vợ chồng bầu Kiên khá khép kín. Số lần xuất hiện cùng nhau tại các sự kiện không nhiều. Nhưng, trong suốt những năm tháng xông pha thương trường, bầu Kiên luôn nhắc đến sự góp mặt của vợ như một trong những điều then chốt của thành công.


Bầu Kiên từng nhiều lần tuyên bố, “với bản thân ông thì ai không cùng quan điểm có thể nói gì cũng được, chửi gì cũng nghe. Nhưng với vợ con thì ông… cấm ai được động đến”.


Hồi bầu Kiên còn “ở nhà”, bà Lan và chồng tình chàng ý thiếp ăn ý vô cùng. Cả hai lúc nào cũng như cặp vợ chồng còn son rỗi, lãng mạn có khi còn hơn cả các đôi trẻ.


Đôi lần, người ta thấy bầu Kiên sánh bước cùng vợ trên những con phố cổ, vừa thanh thản, vừa mơ màng. Nó khác hẳn hình ảnh hoạt bát, sốt sắng của ông thường ngày.


Vài lần khác, bầu Kiên đưa vợ lên khán đài sân Hàng đẫy ngồi cửa 1A. Ông bầu tóc bạc bao giờ cũng cẩn thận cầm theo tờ báo, quấn lại, đập phành phạch xuống ghế, xong mới gật đầu để bà Lan ngồi. Cử chỉ tưởng nhỏ ấy nhưng nếu không phải một người đàn ông yêu vợ, thì đó là thứ xa xỉ vô cùng!


Bà Lan cảm cái tình ấy từ chồng một cách sâu sắc, cảm đến tận xương tủy. Chả thế, trong giây phút nghẹn ngào ở phiên tòa cuối, bà Lan nhấn mạnh niềm tin tuyệt đối dành cho bầu Kiên: “Tôi không nghĩ một ngày mình lại là đồng phạm của chồng. Tôi ký mọi thứ với tư cách là một người vợ hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của chồng mình…”.


Bầu Kiên giờ không thể cùng vợ tay ấp má kề. Bà Lan cũng chưa biết bao giờ mới có cơ hội trở lại những tháng ngày ấm áp cùng đức lang quân. Nhưng trong sâu thẳm trái tim hai con người ấy, vẫn luôn tồn tại một tình yêu khó có gì sánh nổi!


Share:

MÀY ĐÓI MẶC XÁC MÀY, VỢ MÀY ĐÓI TAO ĐÁNH MÀY.

 Câu chuyện tình :

Bình sinh, cho đến bây giờ đã sang bên kia dốc cuộc đời, tôi vẫn thường tự cho mình là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ với danh phận của một thằng đàn ông.

Ấy thế mà bỗng có một ngày đẹp trời, trên một phiên chợ vùng cao, tôi bị choáng váng vì tự thấy xấu hổ với mình khi ngồi nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông xa lạ.



Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng xuất sang Trung Quốc. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng.

Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh chàng nói, khi thì giận dữ khi thì nghẹn ngào, có lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm. Can rượu to trên bàn đã vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao nghiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn.


Lẳng lặng nhìn hai gã đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nhặt những chiếc bát đặt lên bàn rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, lẳng lặng nhìn bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.


Thấy cảnh lạ lùng, tôi thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra. Thì ra hai gã đàn ông này chính là “tình địch” của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.


Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn một bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình mà dẫn theo anh người yêu cũ. Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.


Anh bạn tôi ngồi xây mặt ra cửa nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho tôi nghe từng câu nhát gừng đứt quãng của người đàn ông đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn tôi còn phải tóm tắt cả câu chuyện đã xảy ra trước khi tôi hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau vì anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu như đang cố vắt ra các ý nghĩ lộn xộn nằm đâu đó bên trong óc mình.


Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng thì tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông, một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo mà tôi không nhớ mà cũng không hiểu hết ý thì tóm tắt lại là như sau:

- Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây tìm mày.

-…

- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này.

-…

- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui.

- ….

- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày.

- …

- Mày phải biết, khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà.

- …

- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó.

- …

- Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi. Ngày xưa cái mặt ấy tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo.

- …

- Giàng ơi. Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi.

- …

- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?

- …

- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày? Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá.

- …

- Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.

- …

- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.

- …

- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ xác cha con mày , nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.

- …

- Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?

Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô. Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên về hạnh phúc gia đình rồi bâng quơ nói: “Đàn ông như thế mới là đàn ông”. 

ST


Share:

Thuyết "Buôn Vua"

Ông Trần Văn Thuyết, sinh năm 1960, người Hà Nội, là doanh nhân giàu có bậc nhất miền Bắc Việt Nam thập niên 1990. 

Nhờ kinh nghiệm buôn bán sắc sảo, hoạt ngôn, đường kinh doanh của ông lên như diều gặp gió. 



Năm 1990, khi quần áo si-da (đồ cũ) còn chưa được biết tới ở miền Bắc, ông bàn với vợ, đầu tư tiền kinh doanh mặt hàng này. Hồi đó, mỗi lần ông mua cả toa tàu đồ cũ với giá rẻ, rồi tự tay lựa ra những mẫu mã đẹp, thuê giặt ủi hấp cho thơm tho. Mỗi cái áo chưa đến 50.000 đồng, bỏ thêm 10.000 đồng cho khâu giặt ủi, đóng gói, ông treo giá 500.000 mà vẫn bán đắt như tôm tươi.


Khi thị trường bão hòa, ông Thuyết chuyển sang buôn đồ Hi-End. Ông mua vào với với giá từ 150.000 đến 200.0000 đồng một cái sau đó nhờ thợ cao tay đóng thùng dùng gỗ xịn nhất và bán với giá 100 triệu đồng/cặp. Tiền cứ thế mà tung tăng chảy vào túi.



Thời cực thịnh, ông Thuyết đi lại bằng chiếc Mercedes 6.0, mẫu xe siêu sang thời điểm đó, mỗi ngày tiêu tốn đủ 3 chỉ vàng để đổ xăng. Trong túi ông lúc nào cũng có 40.000 USD đến hàng trăm ngàn USD tiền mặt để tiêu xài hàng ngày.


Trong những lần giao thương, doanh nhân Hà Nội quen biết với trùm giang hồ" Năm Cam. Năm 2003, khi “đế chế” của Năm Cam sụp đổ, đối tượng bị kết án t/ử h/ình, bản thân ông Thuyết lĩnh mức án 20 năm tù vì tội “Đưa h/ối l.ộ”, “Lợi dụng ảnh hưởng đối với người có chức vụ, quyền hạn để trục lợi”.



Khi được người đời gọi với biệt danh Thuyết “buôn vua”, Thuyết “chăn voi”, ông tỏ vẻ bất ngờ, cho rằng biệt danh có vẻ hơi "ph.ản đ.ộng", nhưng lại không hề biết nó xuất phát từ đâu?


“Thời điểm bị tống đạt quyết bị bắt giam, tôi bất ngờ khi nghe biệt danh “buôn vua”. Trước tòa án tôi vẫn nói, nếu không chỉ rõ cho tôi biết và biết rõ về nguồn gốc cái biệt "buôn vua" thì tôi đề nghị xử lý người đã nói cái tên ấy ra”, ông Thuyết gay gắt.


Ông Thuyết suy đoán: "Có thể qua vụ án Năm Cam, người ta nghĩ tôi móc nối với cán bộ để chạy tội cho người khác như kiểu “buôn vua, bán chúa”. Còn việc dùng ảnh hưởng, quan hệ của mình để tác động đến các quan chức thì họ lại cho rằng là “chăn voi” (voi là tượng, tượng chỉ quan chức)".


Ông Thuyết cũng cho rằng, biệt danh "buôn vua", hay “chăn voi” được người ta gán cho ông với mục đích chạy theo thị hiếu của dư luận xã hội: "Thời đại chúng ta ngày nay, làm gì có vua chúa gì mà buôn? Nhưng với biệt danh này khiến tôi được tiếng mà xã hội mất thì nhiều, bởi nó rất dễ gây hoang mang cho nhiều người”, ông Thuyết nhận định.


Share:

CẢ GIA ĐÌNH LÀ S.Á.T N.HÂ.N - KHI TỘI ÁC ĐƯỢC TẠO NÊN TỪ SỰ CUỒNG TÍN

 


Vụ án Gia đình Manson là một trong những tội ác rúng động nhất nước Mỹ cuối thập niên 60, không chỉ bởi mức độ bạo lực mà còn bởi sự cuồng tín và khả năng thao túng tâm lý của kẻ cầm đầu – Charles Manson. Hắn không trực tiếp ra tay, nhưng đã biến những thanh niên trẻ tuổi thành công cụ thực hiện những hành vi g.i.ế.t người m.a.n r.ợ.



Đêm 8/8/1969, theo lệnh của Manson, nhóm Tex Watson, Susan Atkins, Patricia Krenwinkel và Linda Kasabian đột nhập vào biệt thự của diễn viên Sharon Tate, khi cô đang mang thai 8 tháng rưỡi. Bên trong nhà lúc đó còn có Jay Sebring, Wojciech Frykowski và Abigail Folger. Những gì xảy ra sau đó là chuỗi tội ác kinh hoàng: Sebring bị b.ắ.n và 🔪 7 nhát, Frykowski bị đ.á.n.h và đ.â.m đến 51 nhát, Folger bị 🔪 28 nhát, còn Sharon Tate dù mang thai vẫn bị 🔪 16 lần liên tiếp.


Vụ án chưa dừng lại ở đó. Hai ngày sau, nhóm s.á.t n.h.â.n tiếp tục ra tay với vợ chồng Leno và Rosemary LaBianca. Leno bị 🔪 12 nhát, bị xuyên cổ họng bằng lưỡi lê và bị khắc chữ “WAR” ngay trên bụng. Rosemary LaBianca cũng bị 🔪 nhiều lần bằng lưỡi lê và dao nhà bếp trong chính ngôi nhà của mình.


Điều đáng sợ nhất không chỉ nằm ở số lượng nạn nhân, mà ở cách Manson biến ý tưởng lệch lạc của hắn thành động lực g.i.ế.t người cho những tín đồ trẻ tuổi. Hắn truyền vào họ thuyết “Helter Skelter” – một cuộc hỗn loạn giả tưởng mà hắn tin rằng mình được giao nhiệm vụ khơi mào. Những kẻ theo hắn tin rằng g.i.ế.t người là hành động “cần thiết” cho sự trỗi dậy của một trật tự mới.


Cuối cùng, Manson và các thành viên trong nhóm bị bắt, xét xử và kết án vào năm 1971. Manson c.h.ế.t trong tù năm 2017. Tuy nhiên, vụ án Gia đình Manson vẫn mãi là biểu tượng của sự cuồng tín, là lời cảnh tỉnh về sức mạnh phá hoại của những tư tưởng lệch lạc khi bị truyền bá cho những tâm trí yếu đuối.

Share:

Hai nghệ sĩ trình diễn Tehching Hsieh và Linda Montano

 Năm 1983, hai nghệ sĩ trình diễn Tehching Hsieh và Linda Montano đã bắt đầu một trong những thử nghiệm mãnh liệt nhất trong lịch sử nghệ thuật bền bỉ — một năm trời gắn bó với nhau bằng một sợi dây dài 2,4 mét. Ngày và đêm, trên đường phố, trên tàu điện ngầm, tại nơi làm việc và ở nhà, họ di chuyển qua cuộc sống như hai cá thể bị buộc phải gần gũi nhau vĩnh viễn, bị ràng buộc bởi những quy tắc khiến dự án gần như không thể chịu đựng được: họ không bao giờ được chạm vào nhau, và họ không bao giờ được ở một mình. Bất cứ điều gì một người làm, bất cứ nơi nào một người đi, nghỉ ngơi hay do dự, người kia đều phải tuân theo. 🎭🧵



Trong 365 ngày, họ chia sẻ từng khoảnh khắc trong khi vẫn duy trì khoảng cách có chủ đích, biến những thói quen hàng ngày thành một cuộc đàm phán liên tục về không gian, bản sắc và sự im lặng. Dự án đã trở thành một nghiên cứu sống động về cách con người giao tiếp mà không cần tiếp xúc, cách ranh giới thay đổi khi sự riêng tư biến mất, và cách sự chung sống có thể vừa thân mật vừa cô lập cùng một lúc. Và khi sợi dây cuối cùng được tháo ra, những gì còn lại không chỉ là tài liệu — mà là một trong những tác phẩm nghệ thuật kỳ lạ, kỷ luật và đòi hỏi tâm lý nhất từng được hoàn thành. 💫

Share:

Hoa hậu doanh nhân hoà bình thế giới Mona Phương và sứ mệnh lan toả hoà bình

 

Share:

Giới hạn của người Mẹ

 Con gái bảy tuổi bị cươ~ng hiê'p và sa't hại. Khi kẻ giê't người cười nhạo và dối trá tại tòa, người mẹ đã bă'n bảy phát vào tên quá vật. Đây là Marianne Bachmeier.



Sáng ngày 5 tháng 5 năm 1980, Anna Bachmeier, bảy tuổi, đã cãi nhau với mẹ. Giống như bất kỳ đứa trẻ nào đang bực bội, cô bé quyết định trốn học. Cô bé lang thang đến căn hộ của một người hàng xóm để chơi với mèo của ông ta - một người đàn ông mà cô bé đã từng đến thăm trước đây.


Cô bé không bao giờ trở về nhà.


Người hàng xóm là Klaus Grabowski, một người bán thịt 35 tuổi. Điều mà Anna không biết - điều mà mẹ cô bé không biết - là Grabowski là một tội phạm TD đã bị kết án và trước đó đã bị kết án vì tội la.m du.ng TD các bé gái. Năm 1976, hắn ta đã tự nguyện thiến để giảm bớt ham muốn săn mồi của mình. Nhưng sau đó, hắn ta đã bí mật điều trị bằng hormone để đảo ngược quá trình này.


Con quái vật đã trở lại.


Grabowski đã giam giữ Anna trong nhiều giờ. Hắn ta tấn công cô bé. Và sau đó hắn ta siê't cổ cô bé bảy tuổi đến chê't


Khi vợ của Grabowski phát hiện ra việc hắn đã làm, cô đã báo cho chính quyền. Hắn đã thú nhận tội giê't người. Nhưng trong lời thú tội, hắn đã nói một điều ám ảnh Marianne Bachmeier cho đến tận lúc chết: hắn khai rằng cô bé Anna đã cố gắng quyến rũ hắn, và hắn chỉ giê't cô bé vì cô bé đe dọa sẽ tống tiền hắn.


Một kẻ tống tiền bảy tuổi. Một kẻ quyến rũ bảy tuổi <== Đó là lời biện hộ của hắn.


Marianne Bachmeier mới ba mươi tuổi khi con gái bà bị sa't hại. Cuộc đời bà là một chuỗi những chấn thương - tuổi thơ bị ngược đãi, mang thai ở tuổi vị thành niên, bị bỏ rơi. Anna là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của bà, đứa con mà bà yêu thương tha thiết nhất.


Giờ đây, Anna đã ra đi. Bị sa't hại bởi một người đàn ông đang đổ lỗi cho nạn nhân.


Phiên tòa bắt đầu vào ngày 3 tháng 3 năm 1981. Grabowski ngồi trong phòng xử án, hắn vẫn còn sống và khỏe mạnh, chuẩn bị tung ra thêm nhiều lời dối trá về một đứa trẻ đã chê't không thể tự bào chữa. Marianne ngồi ở hàng ghế khán giả, nhìn người đàn ông đã cướp đi tất cả mọi thứ của bà.


Vào ngày thứ ba, 6 tháng 3 năm 1981, Marianne Bachmeier đến Tòa án Quận Lübeck với một khẩu su'ng lục Beretta cỡ nòng .22 giấu trong túi xách.


Bà đã nghe nói rằng Grabowski dự định làm chứng vào ngày hôm đó. Thêm nhiều lời dối trá. Thêm nhiều lời vu khống chống lại đứa con gái đã chê't của bà. Thêm nhiều cáo buộc rằng một đứa trẻ bảy tuổi bằng cách nào đó phải chịu trách nhiệm cho vụ giê't người mà chính nó là nạn nhân.


Khoảng 10 giờ sáng, khi Grabowski đang đứng trước tòa, Marianne đứng dậy khỏi ghế. Bà bước về phía hắn. Bà rút khẩu su'ng ra khỏi túi.


Và bà bóp cò.


Bảy phát su'ng. Sáu phát trúng lưng Klaus Grabowski. Hắn gục xuống sàn phòng xử án và chết gần như ngay lập tức.


Hỗn loạn bùng nổ. Tiếng la hét vang lên khắp phòng xử án. Các cảnh sát lao về phía Bachmeier. Nhưng bà không bỏ chạy. Bà không chống cự. Bà chỉ hạ su'ng xuống và để họ đưa bà đi.


Khi họ dẫn bà đi, các nhân chứng nghe thấy bà nói.


"Tôi muốn bắn vào mặt hắn, nhưng tôi đã bắn vào lưng hắn."


Cô gọi hắn là đồ lơ.n.


Vụ xả su'ng tại tòa án đã trở thành một hiện tượng quốc tế. 


Marianne Bachmeier ngay lập tức biến đổi từ một người mẹ đau buồn thành một kẻ giê't người tự phát. Báo chí trên khắp thế giới đã đăng ảnh của cô. Các trang bìa tạp chí tranh luận liệu cô là anh hùng hay kẻ giê't người.


Nước Đức bị chia cắt làm đôi.


Đối với nhiều người, cô là một người mẹ tan vỡ, người đã làm điều mà hệ thống tư pháp không thể - hoặc sẽ không - làm. 


Grabowski là một kẻ tái phạm. Hắn đã bị kết án trước đó. Hắn đã được phép đảo ngược việc thiến. Hắn đã được tự do săn bắn trở lại. Hệ thống đã phụ lòng Anna Bachmeier, và mẹ cô đã sửa chữa sai lầm đó bằng bảy viên đạn.


Đối với những người khác, cô là một kẻ tự phát nguy hiểm, người đã làm suy yếu luật pháp. Dù Grabowski có tàn ác đến đâu, hắn cũng xứng đáng bị xét xử. Công lý phải do tòa án thực thi, chứ không phải do những người mẹ đau buồn cầm su'ng.


Phiên tòa xét xử Marianne Bachmeier bắt đầu vào năm 1982. Ban đầu, bên công tố cáo buộc bà tội giê't người, nhưng sau khi nghe các bằng chứng - những chi tiết kinh hoàng về cái chê't của Anna, quá khứ của Grabowski, lời bào chữa vu khống của ông ta - họ đã giảm tội danh xuống còn ngộ sát.


Trong phiên tòa, Bachmeier khai rằng bà đã bă'n Grabowski "như trong mơ". Bà nói rằng bà đã nhìn thấy hình ảnh con gái mình trong phòng xử án. Khi được yêu cầu cung cấp mẫu chữ viết tay, bà viết: "Mẹ làm điều đó vì con, Anna." Bà trang trí trang giấy bằng bảy trái tim - mỗi trái tim tượng trưng cho một năm cuộc đời của con gái bà.


Vào tháng 3 năm 1983, Marianne Bachmeier bị kết tội ngộ sát và sở hữu su'ng trái phép. Bà bị kết án sáu năm tù. Bà đã thụ án ba năm trước khi được thả tự do theo chế độ quản chế.


Bà chưa bao giờ bày tỏ sự hối hận vì đã giê't Klaus Grabowski. Không một lần nào. Không bao giờ.


Sau khi được thả, Bachmeier trở nên nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Bà đã trả lời phỏng vấn. Cuốn tự truyện của bà đã được xuất bản. Bà xuất hiện trên truyền hình và thừa nhận rằng bà đã bă'n Grabowski sau khi cân nhắc kỹ lưỡng—để ngăn anh ta lan truyền thêm những lời nói dối về Anna.


Nhưng danh tiếng không thể lấp đầy khoảng trống.


Bachmeier kết hôn với một giáo viên người Đức và chuyển đến Nigeria. Cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly hôn. Bà trôi dạt đến Sicily. Và rồi chẩn đoán đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của bà xuất hiện: ung thư tuyến tụy.


Marianne Bachmeier trở về Lübeck, thành phố nơi con gái bà bị sa't hại và cũng là nơi bà trả thù. Bà đã nhờ một nhà báo quay phim những giai đoạn cuối đời.


Ngày 17 tháng 9 năm 1996, Marianne Bachmeier qua đời. Bà hưởng dương 46 tuổi.


Họ chôn cất bà bên cạnh Anna tại Nghĩa trang Burgtor ở Lübeck. 


Mẹ và con gái cuối cùng cũng được đoàn tụ. Người phụ nữ đau buồn và cô con gái nhỏ mà bà đã báo thù, cùng chung sống dưới một mái nhà.


Nhiều thập kỷ sau, câu chuyện của bà vẫn ám ảnh chúng ta. Liệu Marianne Bachmeier là một kẻ giết người hay một người mẹ bị đẩy đến giới hạn của con người? Liệu bà là một tội phạm hay một người phụ nữ tan vỡ tìm thấy công lý duy nhất dành cho mình?


Luật pháp có một câu trả lời. Trái tim con người có thể có một câu trả lời khác.


Điều chúng ta biết chắc chắn là: một bé gái bảy tuổi đã bị một con quái vật mà hệ thống đã không thể kiểm soát đánh cắp khỏi thế giới. Và mẹ cô bé, chìm đắm trong đau buồn và phẫn nộ, đã bước vào phòng xử án và đảm bảo rằng hắn sẽ không bao giờ làm hại bất kỳ đứa trẻ nào nữa.


Bà đã thụ án. Bà không bao giờ xin lỗi.


Và bà được chôn cất bên cạnh con gái mình, nơi bà thuộc về.

Share:

Bài đăng nổi bật

Vĩnh biệt Tài tử Thương Tín

 Nam diễn viên kỳ cựu nổi tiếng Việt Nam từ những năm 1980-1990 .. tài năng, đẹp trai và đa tình ! Sự nghiệp nghệ thuật thứ 7 của anh rất rự...

Flag Counter

Bài mới đăng

Tổng số lượt xem trang

Cho Đặt Banner Quảng cáo

Ủng Hộ Chúng Tôi

Lưu trữ Blog

Quốc Gia Truy Cập

Flag Counter

Liên hệ Nhà thơ Hoàng Huy

Tên

Email *

Thông báo *

Like Fanpage Phong Thủy để cập nhật các thủ thuật mới nhất mỗi ngày OK Để sau