Luật gia. Hoàng Quốc Huy
Thiên Chúa giáo ban đầu gặp sự ngăn cản từ Đế quốc La Mã vì những lý do sau:
Sự khác biệt về tín ngưỡng: Đế quốc La Mã ban đầu theo tín ngưỡng đa thần, thờ phụng nhiều vị thần, bao gồm cả các vị thần Hy Lạp được "La Mã hóa".
Thiên Chúa giáo là tín ngưỡng nhất thần, chỉ thờ phụng một Thiên Chúa duy nhất, điều này đi ngược lại với hệ thống tín ngưỡng truyền thống của La Mã.
Sự từ chối thờ Hoàng đế: Tín đồ Thiên Chúa giáo từ chối tham gia các nghi lễ tôn giáo tôn vinh Hoàng đế La Mã, hành động này bị xem là sự "xấc xược không thể tha thứ" và là sự không công nhận quyền lực thế tục của nhà vua. Họ chỉ thừa nhận một vị Vua duy nhất ở Nước Trời.
Tiềm năng gây bất ổn xã hội: Các nhà cầm quyền La Mã ban đầu xem Thiên Chúa giáo là một "mầm họa", một tư tưởng không chấp nhận trật tự xã hội đương thời, một thế lực đang lên và là một "địch thủ tiềm tàng". Họ lo sợ tín ngưỡng này có thể gây bất ổn và thách thức quyền lực của họ.
Mặc dù vậy, Thiên Chúa giáo với thông điệp về tình yêu, sự khiêm nhường và lòng nhân ái đã nhanh chóng thu hút đông đảo các tầng lớp dân chúng, đặc biệt là những người nghèo khó, nô lệ và những người yếu thế. Chính những yếu tố này, cùng với sự khôn khéo của các nhà lãnh đạo như Hoàng đế Constantinus, đã dần thay đổi thái độ của Đế quốc La Mã đối với Thiên Chúa giáo.
Cuối cùng, Hoàng đế Constantinus đã ban hành Sắc lệnh Milan vào năm 313, công nhận Thiên Chúa giáo là tôn giáo hợp pháp và chấm dứt các cuộc đàn áp. Sau đó, Thiên Chúa giáo chính thức trở thành quốc giáo của Đế quốc La Mã dưới thời Hoàng đế Theodosius I vào năm 380.
Sự chuyển đổi này đánh dấu một bước ngoặt lịch sử, biến Thiên Chúa giáo từ một tôn giáo bị đàn áp thành một thế lực chi phối nền văn minh phương Tây.







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét