Có những cuộc hôn nhân tan vỡ…Không phải vì hết yêu,Mà vì quá lâu rồi không ai chịu nhường ai một bước. Người vợ muốn được lắng nghe, người chồng muốn được tôn trọng, nhưng rồi ai cũng mỏi mệt trong cái vòng luẩn quẩn của hơn – thua, đúng – sai, lý – lẽ…Ngày yêu nhau, chỉ cần một tin nhắn cũng khiến ta mỉm cười cả ngày.
Khi về chung một nhà, lại chỉ chờ nhau lỡ lời để buông ra những câu làm nhau đau buốt. Người ta không nhớ nổi hôm nào là lần cuối cùng cả hai nắm tay đi dạo, không nhớ hôm nào còn ngồi ăn với nhau một bữa cơm trọn vẹn, không nhớ hôm nào vợ khóc, chồng dỗ… hay chồng im lặng, vợ biết điều.
Chỉ nhớ rõ… những lần hơn thua, trách móc.
Chỉ nhớ ánh mắt lạnh đi vì tổn thương.
Chỉ nhớ lời nói vô tình mà giằng xé đến tận trong tim.
Nhưng các bạn ạ. Vợ chồng không phải là đối thủ. Không phải sống với nhau để đếm xem ai đúng nhiều hơn, ai sai nhiều hơn, ai tổn thương hơn…Mà là để cùng nhau giữ lấy một mái nhà. Giữ cho trái tim nhau đừng lạnh. Giữ cho con cái một tấm gương yêu thương để noi theo.
Nếu vợ nóng, chồng nhịn.
Nếu chồng mỏi, vợ đỡ.
Nếu một người lùi, người kia đừng mải tiến về phía đúng của mình mà bỏ quên người đứng sau.
Ngoài kia, đời đã đủ chật vật – cơm áo gạo tiền, bon chen, giành giật. Vậy thì xin đừng để nhà mình trở thành chiến trường, đừng để giường ngủ thành hai ranh giới, đừng để bữa cơm gia đình trở thành nơi im lặng lạnh tanh.
Hãy làm nhà thành nơi để về làm vợ chồng thành nơi để nương tựa dù đời có xô nghiêng đến đâu, cũng có người đứng chờ mình ở ngưỡng cửa. Vì đến cuối cùng, ai đúng ai sai… có còn quan trọng nữa không? Hay chỉ còn lại một chiếc gối thừa trên giường, một cái chén không ai gắp cho ai, và một người ở lại với khoảng trống không lấp nổi bằng “giá như “….







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét